Chương 1: Nấm mộ máu. Chương 2: Nấm mộ phát nổ. Chương 3: Vết máu trên ga giường. Chương 4: Người bạn trai kì lạ. Chương 5: Nấm mộ hợp táng vợ chồng. Chương 6: Hưng phấn, giãy giụa. Chương 7: Tro tóc áp chế ma quỷ. Chương 8: Đi về phía giang minh. Chương 9: Bị ma uy hiếp. Đọc sách truyện Chồng Yêu Là Quỷ Full tác giả Phu Nhân Thịt Viên - Gác chuyển ngữ, Ngôn tình Trung Quốc, Truyện ma - Kinh dị, Linh Dị, Hài hước Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm. Đây là bản convert, dịch bằng máy, chứa rất nhiều từ Hán Việt, các bạn có thể đọc tạm. Chồng Yêu Là Quỷ [Convert] Chồng Yêu Là Quỷ [C] - Chương 100. Chồng Yêu Là Quỷ [C] - Chương 101. Chồng Yêu Là Quỷ [C] - Chương 102. Chồng Yêu Là Quỷ [C] - Chương 103. Chồng Yêu Là Quỷ DANH SÁCH CHƯƠNG. ☑ Chương 1: Nấm mộ máu. Chương 2: Nấm mộ phát nổ. Chương 3: Vết máu trên ga giường. Chương 4: Người bạn trai kì lạ. Chương 5: Nấm mộ hợp táng vợ chồng. Chương 6: Hưng phấn, giãy giụa. Chương 7: Tro tóc áp chế ma quỷ. Chương 8: Đi về phía giang minh. Đọc truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Chương 40: Thi Vân ghen tị (hai), đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Tải Ebook Chồng Yêu Là Quỷ – Lâm Lâm Tới chương 227 Epub, Prc/Mobi, Pdf. Giới thiệu Ebook: Tác giả: Lâm Lâm Thể loại: Ngôn Tình, Linh Dị Nguồn: Việt Writer, Gác Sách Trạng thái: Tới chương 227 Chương cuối: Chương 170-3. Giới thiệu truyện: Thể loại Ngôn tình, Truyện Ma h8qTE. “Ngươi tay làm sao như vậy lạnh như băng? Thật giống như...” Trong nháy mắt, hắn đích sắc mặt đã tái xanh, cả người đều run rẩy.“Thật giống như thi thể?” Ta giúp hắn đem lời còn lại nói ra, giả bộ sắc mặt phức tạp hình dáng nhìn theo bản năng gật đầu một cái.“Cho nên ta có thể cũng ở đây mộ hạ trúng cái gì tà, ngươi nhanh lên lái xe đưa ta trở về Giang Minh, vậy có vị đại sư, hắn có thể giúp ta trừ tà.” Ta nhìn hắn giá kinh sợ trứng dạng trong lòng đã mau cười điên rồi, xong ta còn đặc biệt khỏa liễu khỏa quần áo trên người, giả bộ rất lạnh dáng lại lão Cửu nhìn ta ánh mắt phức tạp, hiển nhiên đã hối hận để cho ta lên xe liễu, có thể hắn nhìn ta cũng mặt đầy âm trầm nhìn hắn, nuốt nước miếng một cái, cuối cùng cũng không dám đuổi ta xuống xe, một đường cũng không nói chuyện nữa, tựa như điên vậy đi xe đi Giang Minh tục mở ra mười bốn giờ xe mới trở lại Giang Minh, ta trực tiếp để cho ỷ lại lão Cửu đem ta đưa về phùng biệt thự lớn, sau đó nói trở về trong biệt thự cho hắn lấy ngờ hắn trực tiếp phất phất tay, nói không lấy tiền liễu, hắn đi về xong cùng tránh ôn dịch vậy, cũng không quay đầu lại liền lái xe này cũng làm cho ta có chút bất ngờ, dẫu sao hắn như vậy tham tiền một đi ỷ lại lão Cửu, ta đã sớm không kịp chờ đợi muốn về nhà, chẳng qua là ta mới vừa đến gần biệt thự cửa, đã nhìn thấy một cổ tử lục khí từ trong biệt thự trực lao ra, đem toàn bộ biệt thự cũng bao phủ ở, tạo thành một cá hình nửa vòng tròn bảo vệ cần hỏi, đây là yêu khí, nhất định là giao tiên làm, chẳng qua là có một chút tương đối kỳ quái, lúc trước Tô Mộc cũng ở nơi đây xuống rất cấm chế lợi hại, cũng không có yêu khí cái lồng bảo vệ, bây giờ giao tiên làm cái này không phải uổng công vô ích có chút không hiểu, sau đó ta lại nghĩ tới ở mộ bên ngoài gọi điện thoại cho nhà không người nhận chuyện, lúc ấy Phong Thiên liền nói nhà ta trong xảy ra chuyện, nhưng có cao nhân bảo vệ, an toàn không lo, bây giờ nhìn lại hắn không có nói không khỏi nóng lòng, muốn biết nhà kết quả đã xảy ra chuyện gì, nhấc chân liền hướng trong biệt thự đi qua là mới vừa đến gần yêu khí cái lồng, trước mặt yêu khí liền bỗng nhiên hướng ta vây lại, ở ta bên người phát ra tương tự tiên pháo tiếng nhất thời bị sợ hết hồn, lui về phía sau hai bước, tránh cho tiếng nổ làm bị thương may những thứ kia âm khí chẳng qua là phát ra tiếng nổ, ta cũng không có cảm giác được bất kỳ cảm giác đau, còn không chờ ta làm rõ ràng giá yêu khí cái lồng là tình huống gì, một cái đen nhánh đại xà liền du đi ra, đứng trước mặt ta trên cao nhìn xuống nhìn ta, ánh mắt rất là phức tạp.“Nhìn gì nhìn, để cho ta đi vào a, mới vừa rồi kia yêu khí cái lồng có phải hay không ngươi làm cho, tại sao phải ở ta bên người nổ a?” Ta bị giao tiên ánh mắt nhìn rất khó chịu, trực tiếp hỏi hắn.“Ngươi là... Nha đầu?” Giao tiên vốn là nhìn ta ánh mắt còn có chút phức tạp, nghe ta giọng nói chuyện sau, vừa mừng vừa sợ đích hỏi lúc này mới nhớ tới bây giờ đã thay đổi hình dáng, lập tức gật đầu một cái.“Ngươi làm sao đi ra ngoài một chuyến còn đổi coi trọng, làm sao trở về... Ta ngày! Ngươi để cho ta nhìn một chút, bên trong cơ thể ngươi... Lại giữ lại yêu máu!” Giao tiên nói về đạo một nửa, đột nhiên người vọt một cái, lớn thân rắn trong nháy mắt thu nhỏ lại, mâm ở trên người ta, ánh mắt tham lam nhìn ta thân thể, trong miệng phát ra tấm tắc xúc động thanh. Vì mối quan hệ với Tô Mộc, Tô Đoàn rất kính trọng tôi, mở miệng ngậm miệng là bà hai này bà hai nọ, nói “Trước mắt, những vụ án liên quan đến thiếu nữ mất tích trong thành phố đã vượt quá mười vụ, theo những gì tổng hợp lại, những thiếu nữ mất tích có độ tuổi từ mười bốn đếu hai mươi bốn. Nơi đầu tiên phát hiện ra có thiếu nữ mất tích là một trại trẻ mồ côi, ba cô gái khoảng mười sáu tuổi đồng thời mất tích chỉ trong một đêm. Không tới hai tháng sau, lại có một bệnh viện và một cá nhân báo án mất tích. Xét thấy những người mất tích càng ngày càng nhiều, cục thành phố mới nhận ra đây là một vụ án nghiêm trọng, vì thế chú trọng tới việc phong tỏa tin tức.” “Sau đó thì sao, đã tìm ra hung thủ chưa? Bố cậu đi hỗ trợ phá án rồi, thế ông ấy là thám tử à?” Tôi hỏi. Tô Đoàn nghe vậy thì nhìn tôi qua gương chiếu hậu, cười nói “Không phải đâu, bà hai, bà mới lấy ông hai nên không biết đó thôi, nhà họ Tô bọn cháu từ xưa tới nay luôn là gia tộc âm dương, hầu hết các thành viên trong gia tộc đều là âm dương chi sĩ, không hỏi chuyện phàm tục.” Ớ… Tôi muốn nói là mình chẳng hiểu gì cả, có được không? Cái gì mà gia tộc âm dương với cả âm dương chi sĩ, là cái quái gì chứ? Khó chịu thật đấy, chẳng thích tán gẫu với những người như Tô Đoàn chút nào, còn trẻ, học cái gì mà chẳng được, lại cứ đua theo mấy cái câu từ cổ đại ấy, nói dễ hiểu hơn có được không? Tôi hậm hực nhìn sang Tô Mộc, trước khi đến anh ta đã dặn tôi là phải ra dáng vào, bây giờ tôi không hiểu Tô Đoàn đang nói cái gì, cậu ta chê bà hai nay kiến thức hạn hẹp thì sao? “Mọi thế hệ của nhà họ Tô đều làm pháp sư âm dương, xem phong thủy, chọn mộ địa cho người ta, còn giúp người khác tìm điều lành tránh điều hung, không làm ngành nghề nào khác cả. Vậy nên Tô Thịnh và Tô Đoàn đều là pháp sư âm dương.” Nhận thấy sự khó hiểu của tôi, Tô Mộc giải thích. “Ồ… Nghĩa là xem bói chứ gì, vậy lúc còn sống anh cũng là thầy bói hả?” Tôi hỏi, bỗng thấy rất tò mò về chuyện của Tô Mộc lúc còn sống. Ở chung với nhau được mấy ngày rồi, tôi và Tô Mộc đã quen thuộc hơn nhiều, huống chi anh ta đã lấy mất lần đầu tiên của tôi, nên trong tiềm thức của mình, tôi có một cảm giác rất kì lạ, muốn tìm hiểu thêm về anh ta. Có vẻ như Tô Mộc đã cạn lời vì lời tổng kết thầy bói’ này của tôi rồi, nhưng anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ cười gượng nói “Cũng có thể hiểu là như thế.” “Vậy… Tô Thịnh là thầy bói, bây giờ cục cảnh sát lại bảo ông ấy tới hỗ trợ phá án, chẳng lẽ vụ án thiếu nữ mất tích này là do yêu ma quấy rối à?” Tôi lập tức tỉnh táo lại, hồi hộp nhìn sang Tô Mộc. Sau một lát trò chuyện, chiếc xe đã rẽ ba lần bốn lượt rồi vào một ngõ nhỏ. Nhìn xung quanh cái ngõ này, tôi cứ thấy quen quen khó tả, nhưng bỗng chốc cũng không nhớ ra nổi đây là nơi nào. Vẫn còn chưa nghĩ ra, chiếc xe đã dừng lại ở cuối đường, nơi đây có một con sông bẩn bao quanh thành phố, trên sông còn có một cây cầu đá nhỏ, đứng cạnh cầu đá là một người mặc đồng phục cảnh sát. Một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đứng trong đám đông, mặc âu phục, đi giày da, khí thế hơn người. Xem ra ông ta chính là Tô Thịnh, bố của Tô Đoàn. Sau khi xuống xe, Tô Đoàn dẫn chúng tôi đi về phía cây cầu đá, sau đó lại gần người đàn ông trung niên đó rồi giới thiệu hai chúng tôi. Nhìn Tô Thịnh, tôi định gọi một tiếng chú Tô theo bản năng, nhưng trước mặt tất cả cảnh sát ở đây, ông ta gọi tôi là thím, khiến cả người tôi đều trở nên gượng gạo, nhận thì không được, mà không nhận cũng không được, đành lúng túng bảo ông ta về sau cứ gọi tôi là Lộc Dương là được. Dù sao Tô Thịnh cũng đã có tuổi rồi, hiểu nhiều biết rộng, không so đo nhiều như Tô Đoàn, ông ta cười gật đầu, rồi kéo Tô Mộc sang một bên nói chuyện. Chỉ còn lại một mình, tôi thấy nhàm chán quá bèn kéo Tô Đoàn đi dạo bên bờ sông, thuận tiện hỏi xem con sông này bị làm sao vậy. “Cô gái mất tích cuối cùng tên là Thạch Kha Kha, lần cuối cùng cô ấy xuất hiện là ở khu vực cầu đá đó, nhà cô ấy cũng ở gần đây, thời gian mất tích là vào khoảng tối hôm qua, vậy nên hôm nay…” Cậu ta còn chưa nói xong thì tôi đã ngắt lời “Đợi đã, tôi biết nơi này!” Vừa rồi vào trong cái ngõ đó tôi đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng chưa thể nhớ ra ngay được. Con sông này lại bao quanh Giang Minh một vòng, xung quanh nó là hàng cây xanh hóa’, trông hao hao giống nhau hết, thế nên vừa rồi tôi mới không nhận ra. Nhưng đi với Tô Đoàn một lúc, tôi lại đi tới gần nhà cậu tôi. Hồi nhỏ tôi rất hay tới nhà cậu để chơi với em họ, xung quanh đây cũng từng tới rồi, vậy nên lúc nãy mới cảm thấy cái ngõ nhỏ đó trông rất quen. Nhưng sau này lớn lên, tôi chủ yếu ở trong trường, thời gian về nhà mình còn ít nữa là nhà cậu. Bây giờ nghĩ lại, lúc nhỏ còn có một người nữa hay chơi với em họ, hình như tên Kha Kha gì đó, hay cô gái Thạch Kha Kha mất tích này chính là người đã từng chơi với tôi hồi nhỏ? Em họ tôi tự nhiên phát điên, người bạn Thạch Kha Kha của con bé cũng mất tích, chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao? Nghĩ tới điều này, tôi lập tức nói ra suy đoán của mình cho Tô Đoàn. Cậu ta nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, nói rằng rất có thể hai chuyện này có liên quan, thế là cậu ta dẫn tôi trở lại bên cạnh cầu đá, báo cáo lại cho Tô Thịnh. Lúc ấy Tô Thịnh đang nói chuyện với cảnh sát, nghe Tô Đoàn nói vậy thì nhìn sang phía Tô Mộc đứng bên cạnh. Vẻ mặt của Tô Mộc cũng trở nên nặng nề, anh ta tóm lấy tay tôi, hỏi “Cô có chắc là em họ cô quen biết với Thạch Kha Kha không?” Tôi gật đầu, khu này chỉ nhỏ thế thôi, mọi người đều quen nhau hết mà. “Xem ra không phải là trùng hợp rồi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện một chuyến.” Nói rồi, Tô Mộc kéo tôi đi về phía chiếc Mercedes, Tô Đoàn cũng nhanh nhạy đi theo để lái xe, chỉ để Tô Thịnh ở lại tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác với cảnh sát. Cả đường đi không ai nói gì, chúng tôi tới thẳng bệnh viện, bước tới phòng bệnh của em họ tôi. Nhưng vừa lên tới tầng mà em họ tôi ở, tôi liền nghe thấy những tiếng ồn ào, hình như ai đó đang cãi nhau trong phòng trực ban của bác sĩ, có cả tiếng gào khóc của một người đàn bà. Tôi ngầm thấy hoảng hốt, bởi vì âm thanh đó không phải của ai xa lạ, mà chính là của mợ tôi! Tôi vội vàng kéo Tô Mộc chạy vào phòng trực của bác sĩ, thì thấy mợ tôi đang ngồi khóc trên mặt đất, bàn tay đang đánh vào người của bác sĩ trực bạn, bố mẹ tôi đứng ở bên cạnh, cả hai đều không biết phải làm sao, cùng khóc chung với cậu tôi. “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi vội hỏi mẹ mình. Mẹ tôi thấy tôi đến thì giật mình, vô thức nhìn ra phía sau tôi. Không biết Tô Mộc đã biến thành dáng vẻ của Vương Văn từ khi nào rồi, trông thấy mẹ tôi, anh ta cũng bước tới, vỗ nhẹ vào lưng bà để bà dễ thở hơn. “Em con mất tích rồi, sau khi Đại Mộc chữa trị cho con bé, con bé khôi phục bình thường, nhưng vì bị thương nên vẫn ở lại bệnh viện, ai ngờ bây giờ lại bị mất tích. Một đứa bé đang yên đang lành, không biết có tội tình gì mà phải chịu khổ như thế…” Nói chưa hết lời, hốc mắt mẹ tôi đã đỏ lên. “Dì à, có phải em ấy mất tích từ tối hôm qua không?” Đôi lông mày của Tô Mộc đã nhíu chặt vào nhau. Mẹ tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn Tô Mộc, hỏi “Sao cháu biết?” “Xem ra đúng là thế rồi.” Tô Mộc nói, sau đó anh ta bước tới dìu người còn đang gào khóc là mợ tôi đứng lên, nói bằng vẻ nghiêm túc “Mợ yên tâm đi, em họ của Dương Dương thì chính là em họ của cháu, nhất định cháu sẽ tìm em ấy về, mợ đừng khóc nữa.” Mợ tôi đã khóc tới mức đôi mắt của bà ấy sưng húp lên như hai hạt đào. Mới đầu nghe Tô Mộc nói vậy, bà ấy chưa phản ứng kịp, tới khi nhìn thấy người trước mặt là “Vương Văn”, bà ấy nhào ngay về phía anh ta, gật đầu lia lịa nhờ “Vương Văn” tìm em họ. Tô Mộc gật đầu, bảo tôi đưa mẹ và mợ về nhà nghỉ ngơi, chỉ giữ mỗi cậu ở lại, bảo cậu tôi đi tìm một một quần hoặc áo lót mà em họ từng mặc, nói là có tác dụng. Thấy Tô Mộc đưa ra yêu cầu như vậy, cậu có hơi kinh ngạc, nhưng lúc này việc quan trọng nhất là tìm em họ, “Vương Văn” lại là bạn trai tôi, vì thế ông ấy không nói gì cả, xoay người vào phòng bệnh, lục tìm một chiếc áo lót trong đống quần áo của em họ ra, đưa nó cho Tô Mộc. Tô Mộc cũng không chạm vào, mà chỉ bảo tôi lấy cái túi đựng nó lại, sau đó anh ta chào cậu tôi, dẫn theo tôi ra khỏi bệnh viện. Vừa rồi còn ở trước mặt người nhà nên tôi không dám hỏi anh ta xem chuyện này là sao, bây giờ ra khỏi bệnh viện rồi, tôi vội vàng hỏi Tô Mộc, tại sao em họ tôi lại mất tích cùng với Thạch Kha Kha, anh ta nói sẽ tìm em họ tôi về, vậy có phải anh ta đã biết tung tích của em ấy hay không? Tô Mộc lắc đầu, nói rằng chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ. Xét về phương diện tuổi tác của những người mất tích, vừa hay toàn là thời kì dậy thì thứ hai của con gái, trong thời kì này, những triệu chứng sinh lí của con gái bắt đầu thể hiện ra, là lúc mà âm khí trong linh hồn dồi dào nhất. Có nhiều thiếu nữ bị mất tích như vậy, nếu không bị biến thái hãm hiếp rồi giết chết, thì chỉ có một khả năng, đó chính là bị người khác luyện Sáp Huyết Chú. Tôi lập tức căng thẳng vô cùng, nghe tên đã thấy cái Sáp Huyết Chú này rất nguy hiểm rồi, tôi vội hỏi Sáp Huyết Chú là cái gì. Tô Mộc nói “Sáp Huyết Chú nghĩa là dùng máu của thiếu nữ trong thời kì dậy thì lần hai để tắm, lợi dụng âm khí thuần khiết và những cơn oán hận mạnh mẽ tạo thành trận pháp quy mô lớn, vậy nên hiện tại, tình cảnh của em họ cô rất nguy hiểm. Nếu tôi đoán không sai thì có thể cô ta đã bị pháp sư âm dương bắt đi.” “Vậy phải làm gì đây? Dùng máu của thiếu nữ để tắm, vậy thì phải lấy bao nhiêu máu vậy, liệu có sống được không?” Tôi vội kêu lên. “Đương nhiêu là lượng máu trong cả một người rồi, người không còn máu nữa, cô nghĩ xem có thể sống được không?” Thấy tôi hỏi anh ta liên tục, Tô Mộc phiền chán trợn mắt nhìn tôi. Lúc này chúng tôi đã về lại trên xe, Tô Đoàn chờ ở trên xe nãy giờ, thấy chiếc áo lót trong tay tôi, cậu ta hơi ngây ra, sau đó liền hỏi Tô Mộc “Ông hai, ông định gọi hồn ạ?” Tô Mộc gật đầu. Nghe được hai chữ gọi hồn’, tôi sợ hết hồn hết vía, lo rằng em họ tôi đã gặp phải chuyện gì không may. Nhưng thấy vẻ mặt khó coi của Tô Mộc, tôi lại sợ mình hỏi nhiều sẽ khiến anh ta phát cáu, chỉ đành hoang mang ngồi vào cạnh Tô Mộc, nắm chặt lấy tay anh ta, thầm cầu mong cho em họ tôi không xảy ra chuyện gì. Không hổ là người có cùng dòng máu với Tô Mộc, Tô Đoàn có vẻ rất ăn ý với anh ta, không hỏi Tô Mộc xem tiếp theo sẽ đi đâu mà lái xe xuất phát luôn, đến khi tới chân một ngọn núi mới dừng lại, nói “Đến rồi.” Tô Mộc ừ một tiếng, bảo tôi cầm cái túi đựng áo lót của em họ xuống, sau đó ba người chúng tôi cùng đi về phía ngọn núi vắng vẻ đó. Sau khoảng nửa tiếng, một ngôi miếu nhỏ xuất hiện nơi vùng núi quạnh quẽ này. Chắc chắn là Tô Đoàn đã biết ngôi miếu này rồi, trên cửa miếu còn có ba chữ to Miếu Thổ Địa. Tôi không biết bọn họ tới cái Miếu Thổ Địa này để làm gì, nhưng Tô Mộc đã cam đoan với mợ tôi là nhất định sẽ tìm được em họ, hiện tại tôi cũng chỉ có thể đặt niềm tin vào anh ta. Tôi và Tô Đoàn cùng vào trong miếu, đi thẳng tới sảnh chính. Nói là sảnh chính nhưng kỳ thực cũng không lớn lắm, ở đó có một cái bàn, bên trên thờ một bức tượng đất khá lớn, mặt mũi đen sì, khiến người ta cảm thấy u ám, trông không giống thần tiên gì cả. Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn sang Tô Mộc, ai ngờ đằng sau tôi lại chẳng có gì cả, không hề thấy bóng dáng của Tô Mộc ở đâu! “Tô Đoàn, ông hai của cậu đâu rồi?” Tim tôi đập thình thịch, túm lấy Tô Đoàn rồi hỏi. “Ở ngoài miếu, thân phận của ông hai bây giờ không tiện xuất hiện trong này.” Tô Đoàn giải thích. Cũng đúng, Tô Mộc là ma, mặc dù Thổ Địa không phải đại tiên, nhưng dù sao cũng là thần tiên, thần quỷ không thể cùng tồn tại. Nhưng nếu như thần quỷ không thể cùng tồn tại, sao anh ta còn gọi hồn trong Miếu Thổ Địa? Chẳng lẽ hồn phách của em họ không thuộc loại ma quỷ sao? Chuyện này quá phức tạp, tôi không nghĩ ra nổi nên luống cuống cả lên, hỏi Tô Đoàn xem tiếp theo sẽ làm gì. Tô Đoàn nói, tuy cậu ta học pháp thuật từ nhỏ, nhưng vì không có tài năng thiên bẩm nên tu vi không cao, vì thế chỉ có Tô Mộc mới sử dụng Thuật gọi hồn được, chúng tôi phụ trách sắp xếp những thứ cần dùng, hỗ trợ Tô Mộc gọi hồn. Nói xong, Tô Đoàn lấy một vài loại lương thực như gạo, đỗ ra khỏi chiếc túi mà cậu ta đem theo, bỏ chúng vào trong bát rồi đặt lên, tiếp đó cậu ta lấy ba nén hương ra, châm lửa rồi cắm vào bát gạo. Sau khi bày biện xong, cậu ta bảo tôi lấy chiếc áo lót của em họ tôi ra đặt vào đằng trước mấy nén hương, rồi dặn tôi chờ ở trong miếu, cậu ta ra ngoài thông báo cho Tô Mộc chuẩn bị làm phép. Tôi gật đầu, nghe lời chờ trước bàn thờ. Nhưng sau khi đi, Tô Đoàn không quay trở lại nữa, trong Miếu Thổ Địa chỉ còn lại mình tôi, cùng với pho tượng Thổ Địa đáng sợ đó, trước mặt còn cắm ba nén hương. Tôi có chút hối hận khi để Tô Đoàn ra thông báo, đáng ra phải để Tô Đoàn ở lại chờ, tôi đi tìm Tô Mộc mới đúng, ít ra thì ở cạnh Tô Mộc tôi còn thấy an toàn hơn. Trong lúc tôi đang hối hận không dứt, đột nhiên có một cơn gió xoáy nổi lên trong sảnh chính. Cơn gió đó rất quái lạ, mặc dù bây giờ không phải là giữa mùa hè nắng nóng, nhưng nhiệt độ cũng không thấp lắm, ấy vậy mà cơn gió ấy lại buốt lạnh lạ thường, như gió thổi bên bờ sông trong mùa đông giá rét, khiến cả người tôi run lên bần bật! Điều khiến người ta khủng hoảng hơn là, cơn gió ấy càng thổi mạnh, sảnh chính càng trở nên tối tăm, như thể trời đất bỗng đen kịt lại, trông pho tượng Thổ Địa kia càng thêm âm u đáng sợ hơn! Tôi lập tức kinh hoàng thét to lên, không thể lo tới chuyện hỗ trợ Tô Mộc được nữa, quay đầu chạy mải ra ngoài. Không biết vì sao, tôi cứ có cảm giác mãnh liệt là nơi này rất nguy hiểm, có người muốn hại tôi! Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét gọi tên của Tô Mộc, nhưng dù tôi có chạy thế nào đi chăng nữa thì cánh cửa đó vẫn cứ cách tôi rất xa, dường như tôi sẽ không bao giờ chạy thoát được! “Em…” Sắc mặt Đường Dũng biến đổi, sợ sệt nhìn tôi. Còn tôi thì cười to một tiếng, đem đóa hoa sen đi lên lầu hai. Phòng ngủ của cha mẹ tôi trên lầu hai, từ khi bọn họ hôn mê tôi mỗi ngày đều đến lau rửa cho bọn họ, đút đường và nước muối sinh lý cho họ. Nhưng những thứ này mặc dù có thể bảo vệ tính mạng nhưng cũng chỉ có thể gọi là duy trì mạng sống, cho dù tôi mỗi ngày đều chăm sóc thì dùng mắt thường cũng vẫn thấy được cha mẹ tôi đang gầy đi. Sáng sớm, khi Đường Dũng vừa tỉnh tôi liền gọi anh ta sang xem tình hình của cha mẹ tôi một chút, xem có thể khiến họ tỉnh lại hay không. Đường Dũng vây quanh cha mẹ tôi nghiên cứu nhiều giờ, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, nói hẳn là do pháp thuật đặc biệt của Thuồng luồng tiên, người bình thường cho dù có bản lãnh lớn cũng đừng mong thức tỉnh được cha mẹ tôi. Lúc đầu tôi còn cảm thấy chẳng qua là cha mẹ tôi chỉ ngủ, ngủ mấy ngày cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ thời gian ngày ngày trôi đi, cha mẹ tôi càng ngày càng gầy, mà Thuồng luồng tiên thì một chút dấu hiệu trở về cũng không có. Xem ra tôi không thể trông đợi vào việc Thuồng luồng tiên quay lại với mình, tôi phải ra đi tìm, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, không cần người khác nhắc tôi cũng biết bên ngoài đang nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ tới đây lòng tôi có chút hỗn độn. Tình huống bây giờ là, tôi phải quay lại lầu ba mươi hai một chuyến. Nhưng trải qua sự kiện cương thi lẩn trốn, phái Cản Thi nhất định cũng sẽ tăng cường cảnh giác, lần nữa quay lại chắc chắn còn nguy hiểm hơn so với lần đầu tiên. Hơn nữa không chừng Phái Cản Thi sẽ đem cương thi đi, dẫu sao chuyện này gây huyên náo lớn như vậy, toàn bộ phía chính quyền cũng đang điều tra, cho dù Phái Cản Thi có bản lãnh lớn hơn nữa thì nói cho cùng vẫn là tổ chức trong dân, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đối đầu với chính quyền. Cho nên nếu như tôi lại đi sẽ gặp nguy hiểm, một là sẽ bị cương thi cào cắn, hai là tôi sẽ không tìm được cương thi, hơn nữa còn sẽ bị Phái Cản Thi để mắt tới. Tôi nhất định phải có một kế hoạch tuyệt đối không có sai lầm mới có thể đi ra ngoài. Nhưng bây giờ khó giải quyết nhất hiển nhiên là nguy hiểm ngay cửa nhà tôi mà tôi không biết, chưa cần nói có thú dữ mai phục hay không, chỉ là Vương Văn tới không có ý tốt như vậy chỉ có trời mới biết đứng sau lưng anh ta là ai. Dường như tôi lâm vào bế tắc, muốn phá được sự mai phục ở cửa liền phải có thực lực lớn mạnh của Thuồng luồng tiên, dựa vào Thuồng luồng tiên đánh ra. Bây giờ quỷ để cho Thuồng luồng tiên ăn đã có nhưng Thuồng luồng tiên lại không ở đây, mà tôi nóng lòng đi ra ngoài cũng vì muốn tìm Thuồng luồng tiên về. Cứ như vậy căn bản là một vòng lặp không lối thoát. Tôi chăm sóc cho cha mẹ tôi, một bên vừa lau rửa cho họ, một bên đầu óc tập trung suy nghĩ tìm biện pháp phá vỡ bế tắc. Đang suy nghĩ, ánh mắt tôi vô ý rơi trên chiếc tủ cạnh đầu giường của mẹ tôi. Phía trên có một quyển sách, chính là quyển Phó Âm Kinh mà Tô Đoàn đưa cho tôi, lần trước tôi lật vài trang không hiểu được, bây giờ lại thấy nó tôi thật giống như gặp nước trên sa mạc vậy. Những gì ghi trong Phó Âm Kinh đều là thuật cấm, mặc dù sử dụng sẽ gây nguy hại rất lớn cho bản thân nhưng hiệu quả pháp thuật nào trong đó cũng đều rất bá đạo, nếu không tôi cũng đã không sống được đến bên giờ. Nếu như có thể học được pháp thuật nào đó trong đó không chừng có thể phá vỡ được bế tắc lúc này. Quan trọng hơn chính là, tôi hy vọng có thể tìm thấy trong đó cách phá giải di chứng của Tô Mộc khi thực hiện pháp thuật kia. Nghĩ tới đây, tôi lần nữa lại cầm quyển sách này lên, lần nữa mở ra. Chữ bên trong tôi vẫn không biết nhiều, có điều tôi không biết nhưng người khác biết. Tô Đoàn xem quyển sách này biết được chuyện Tô Mộc đã làm chứng tỏ cậu ta nhất định biết loại chữ này. Tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đoàn, nhưng sau khi bấm nút gọi tôi mới phản ứng được, những chữ này tôi lại không thể miêu tả cho cậu ta nên đành cúp điện thoại, thử dùng số điện thoại tìm xem cậu ta có đăng ký wechat hay không. Thật may, sau khi tìm, wechat đúng thật tìm ra một tài khoản, hình đại diện là một đóa hoa mai tuyết trắng, nhìn có cảm giác rất cổ đại, căn bản không giống wechat của những người trẻ tuổi. Có điều, cũng may cái tên rất dễ nhận ra, đặt là “Đau không đau”, nhìn một cái biết ngay là Tô Đoàn. Tôi vội gửi cho cậu ta lời chào, hỏi cậu ta có phải là Tô Đoàn hay không. Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi có phải bà Hai không, sau khi chắc chắn được đối phương, tôi với cậu ta cũng không tán gẫu, liền bảo cậu ta tìm một chỗ yên tĩnh ở được một mình, sau đó chụp lại trang sách gửi cho Tô Đoàn để cậu ta dịch lại cho tôi một chút. Tô Đoàn gửi lại cho tôi một chuỗi mặt cười, sau đó mới nói cho tôi, chữ trên sách đều dùng quỷ văn ghi lại, nếu như tôi xem không hiểu chỉ cần tìm một quỷ tới làm phiên dịch cho tôi là được, tất cả quỷ đều biết. Tôi sửng sốt, hỏi lại cậu ta quyển sách này không phải bảo bối của Tô gia hay sao, hẳn rất bí ẩn, sao có thể tùy tiện cho người khác thấy, cho dù là quỷ cũng không tốt. Tô Đoàn lại cười, nói sách mặc dù là dùng quỷ văn để viết nhưng lại có cấm chế, ngoại trừ Tô gia ra thì quỷ chỉ có thể đọc được từng chữ, không thể ráp thành từ, càng không thể ráp thành câu hoàn chỉnh, mỗi lần trong đầu họ chỉ hiện lên một chữ mà thôi, khi hiện ra chữ thứ hai thì chữ trước sẽ tự động bị xóa sạch, tôi không cần phải lo lắng. Lúc này tôi mới yên lòng, hóa ra là quỷ ngữ, thảo nào tôi không biết. Lần này thì dễ, có sẵn quỷ là Diệu Diệu ở bên cạnh, tôi lập tức đem quyển Phó Âm Kinh đi tìm Diệu Diệu, để nó đọc cho tôi một chút. Ai ngờ Diệu Diệu lật sách nhìn hai lần, nói nó cũng không nhận ra chữ bên trong, không có cách nào giúp tôi. Thật là bực, quỷ còn nhỏ sẽ không biết quỷ ngữ, vậy mà Tô Đoàn lại nói tất cả quỷ đều có thể biết. Tôi liền gửi một chuỗi biểu tượng tức giận cho Tô Đoàn, vừa định mắng cậu ta thì bỗng nhiên nhớ tới Diệu Diệu là tiểu quỷ nước Thái, cho dù biết chữ thì cũng là biết chữ Thái, đừng nói quỷ ngữ Trung Quốc, ngay cả tiếng Trung giản thế nó cũng không biết được mấy từ. Tôi liền đi tìm Đường Dũng nhờ hỗ trợ, anh ta vẫn còn đang giận tôi, thấy tôi đi tìm liền giả bộ lạnh lùng không để ý tới tôi. Tôi cũng không trêu chọc anh ta nữa, lấy quyển Phó Âm Kinh, lại lấy ra bông hoa sen để anh ta đưa một con quỷ ra phiên dịch quyển sách này cho tôi một chút. Ban đầu Đường Dũng còn giả bộ lạnh lùng, vừa thấy quyển Phó Âm Kinh liền bị hấp dẫn, hai mắt nhìn chằm chằm quyển sách này, chân mày cũng dần nhíu lại. Ở khoảng cách rất gần tôi thậm chí còn nhìn thấy thân thể anh ta khẽ run lên. Cái này thật không đúng lắm, bằng kiến thức của Đường Dũng thì cho dù đây vốn là sách cấm thuật thì cũng không đến nối phản ứng mạnh như vậy mới phải. Tôi đưa tay quơ quơ trước mặt Đường Dũng, nhắc nhở anh ta tỉnh hồn lại. Anh ta nắm lấy tay của tôi, mặt đầy ngưng trọng hỏi tôi “Sao em lại có sách này? Rốt cuộc em là ai?” Tôi bị sự thay đổi bất ngờ của anh ta khiến cho sợ choáng váng, cả người đều ngẩn ra, nói “Tôi là Lộc Dương đây, anh có bị bệnh không?” “Tôi hỏi thân phận của em cuối cùng là ai?”Đường Dũng như thét lên Hiển nhiên lúc này anh ta không có tâm tình đùa giỡn với tôi. Xem ra anh ta không chỉ nhận ra quyển sách này mà còn cùng quyển sách này có quan hệ rất sâu xa. Nhưng đây là sách cấm của nhà họ Tô, sao lại có quan hệ với Đường Dũng? Tôi tạm thời đè nghi ngờ trong lòng xuống, giải thích cho Đường Dũng rằng sách này là Tô Đoàn đưa cho tôi, để tôi tìm phương pháp hóa giải chuyện Tô Mộc bị gầy đi. Hồi lâu ánh mắt tàn bạo của anh ta mới dần biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói “Dương Dương, anh vừa rồi không khiến em sợ chứ?” Tôi gật đầu một cái, nhưng liền lại lắc đầu. Vốn tôi muốn nói là có sợ, nhưng vừa rồi Đường Dũng phản ứng kịch liệt như vậy tôi lại tò mò nhiều hơn, muốn biết giữa anh ta và quyển sách này có chuyện gì. Tôi liền hỏi anh ta đây là chuyện gì, tại sao một quyển sách lại khiến anh ta ưu tư như vậy. Lúc này Đường Dũng cũng coi như đã tỉnh táo lại, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm quyển Phó Âm Kinh, nói “Em có biết đang là Long Bà êm đẹp ở Thái Lan, tại sao anh phải đi tới Giang Minh không?” “Sẽ không phải vì quyển sách này chứ?” Tôi giật mình, không dám tin nói. “Có thể coi một nửa là thế, nếu không phải vì quyển sách này sư phụ anh sẽ không chết.” “Tại sao?” Lòng tôi cả kinh. Liên quan tới sư phụ của mình, Đường Dũng dường như luôn rất kín tiếng, chỉ buột miệng nói sư phụ và sư thúc của anh ta cùng học thuật Long Bà một lúc. Tôi nhớ mang máng sư phụ Đường Dũng hình như còn rất lợi hại ở Thái Lan, cụ thể tên tôi không nhớ rõ lắm, nhưng ông ấy cho dù biến thành quỷ thì thực lực vẫn cao thâm khó lường. Diệu Diệu cũng từng đã nói, cấp bậc sư phụ Đường Dũng cao hơn nó rất nhiều, từ giọng điệu của Diệu Diệu mà nói thì sư phụ của Đường Dũng ít nhất cũng là lệ quỷ. “Năm đó sư thúc của anh dường như đã cấu kết với người ở Trung Quốc, muốn cướp đoạt hai quyển sách vốn là sách quý có một không hai trên đời, có hai quyển sách đó liền có thể cải từ hổi sinh, không bao giờ bước vào luân hồi. Sư phụ anh không đồng ý đã nhiều lần ngăn trở, nhưng sau đó sư thúc chạy trốn tới Trung Quốc, mà sư phụ vì ngăn cản sư thúc nên đuổi theo, sau đó ông ấy liên kết với chủ nhân quyển sách này cùng nhau đặt bẫy sư thúc.” “Ai ngờ lúc ấy sư thúc còn có đồng bọn, đoán được mưu kế của sư phụ, ông ta liền liều chết phản kháng, cuối cùng rốt cuộc ông ta cùng đồng bọn chạy trốn, mang theo quyển Hoàn Dương Kinh, còn sư phụ anh vì bảo vệ Phó Âm Kinh nên người bị thương nặng, chữa không khỏi mà chết.” “Từ đó về sau Phó Âm Kinh liền không có tung tích, không nghĩ tới gặp lại là ở trong tay của em.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta vừa lộ ra một nụ cười khổ, hiển nhiên quan hệ của anh ta với sư phụ rất tốt. Tôi có chút lúng túng, không nghĩ tới tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà câu chuyện đằng sau lại nhiều như vậy. Hóa ra sở dĩ Đường Dũng xuất hiện ở Giang Minh cũng không phải là ngẫu nhiên, mà bởi vì quyển Phó Âm Kinh này. Hơn nữa nghe câu chuyện của anh ta, chủ nhân của Phó Âm Kinh hiển nhiên chính là nhà họ Tô. Cho nên anh ta biết được Tô Đoàn đưa quyển sách này cho tôi, mặc dù trong lòng khiếp sợ nhưng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm. “Vậy ý của anh là, quyển sách này nguyên lai có 2 quyển, trừ quyển này còn có một quyển khác? Khi có hai quyển sẽ khiến người ta cải từ hoàn sinh?” Tôi có chút khó tin, cảm giác nghe cứ như là sách trời. Mặc dù khoảng thời gian này tôi thấy được cả quỷ, nhưng từ xưa tới nay mọi người đều một mực nói người chết không thể sống lại, bây giờ có người nói có thể cải tử hoàn sinh, cho dù thế nào tôi cũng không thể tin. “Cụ thể có thật sự thần kỳ như vậy hay không cũng không ai biết, nhưng sư phụ anh vì nó mà chết, hôm nay lại có thể chính mắt thấy quyển sách này cũng coi như là an ủi vong linh sư phụ anh.” Đường Dũng nói. Nói xong anh ta thở dài, tay hướng về phía bông hoa sen vẫy vẫy. Một làn khói trắng liền phun ra từ bông hoa sen tạo thành một bóng người. Đương Dũng mở Phó Âm Kinh ra, gọi bóng người kia đến bảo hắn phiên dịch cho chúng tôi một chút. Bóng người kia nhìn sách một cái rồi đọc lên một chữ rất rõ ràng. Tôi đã sớm chuẩn bị xong giấy bút, mỗi chữ hắn đọc tôi cũng viết lại. Bởi vì có cấm chế, bóng người kia sau khi đọc một chữ đều dừng lại một khoảng thời gian dài, khi đọc xong trang thứ nhất thì ngày cũng đã tối. Truyện ma Chồng Quỷ là câu chuyện ma nổi tiếng của tác giả Lâm Lâm, truyện thuộc thể loại linh dị. Mời quý vị thính giả cùng lắng nghe qua giọng đọc MC Đình Soạn Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện có 104 đánh giá cho truyện này

chồng yêu là quỷ chương cuối