Em, Người ta vẫn bảo nhau rằng tình yêu không nói mới là tình yêu đẹp nhất bởi nó âm ỉ nhen lên từng giây từng phút, qua hết tháng năm dài. Dù là một tình yêu thầm kín chưa được chắp đôi cánh can…
Tựa truyện Yêu trong giam cầm lấy bối cảnh ở một vùng đất có truyền thuyết về ma cà rồng 400 năm tuổi. Câu chuyện bi thương đó đã khiến cho Tâm Hà rung động, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có ngày mình gặp được ma cà rồng huyền thoại đó.
Em đã chờ anh cả hai năm nay rồi. Anh biết đấy, cả hai chúng ta đâu còn quá trẻ trung nữa. Tình yêu giữa chúng tôi đến thật chóng vánh. Hai năm yêu nhau, tôi nhận ra rằng, đây chính là tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Nam là người có trí tuệ, biết săn sóc
Truyen sex - Anh nói với em rằng, em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp, em biết yêu thương và chia sẻ, em biết im lặng đúng lúc, không giống như bà vợ vừa xấu vừa lắm điều của anh.Nghe anh kể, em nghĩ chị ấy phải là một người đàn bà thô lỗ và dữ tợn lắm. Em thấy mình thật may mắn khi không phải "sở
Chỉ còn lưỡi hái nằm đó, con mắt đã nhắm lại. Kayn vươn tay cầm lấy nó trong lúc Nakuri giải quyết lũ còn lại. "Người anh em, dừng tay!" gã hét lên, vẩy máu khỏi thanh đoản kiếm. "Cậu làm gì đó? Cậu đã thấy những gì nó làm rồi! Nó phải bị phá hủy!"
Cả nước ta, trong 30 năm sau chiến tranh có trên 1 triệu trẻ em và người lớn bị di chứng chất độc da cam. Hàng chục vạn người đã chết. Trên 194.000 em bé dưới 15 tuổi hiện đang phải gánh chịu nỗi bất hạnh, từng ngày quằn quại, đau đớn.
egpYb. Giới thiệuCô đã làm gì sai?Cô yêu một người là sai sao? Năm ấy cô có thai, sau đó cô đã đánh mất con, cũng mất đi ánh ấy cô trốn chạy, sau đó cô lại mất một sinh mạng, mất đi khả năng mang thai…Cuối cùng, cô chết trong một đám cháy lớn. Tiêu Sở Bắc đứng dưới mưa, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ xuống đất Hiểu Hiểu, ANH ĐÃ HỐI HẬN RỒI...
Nước mắt của cô ấy bao giờ cũng nói đến là đến. Trước kia anh sao lại ngu xuẩn như vậy, cô ấy vừa khóc, anh liền ngu xuẩn tin tưởng rồi. " Tôi có nói qua là cô phỏng lửa sao? " Tiêu Sở Bắc hỏi cô, trái tim của Lục Hạ lộp bộp một cái, ngay sau đó, tay của anh lại chỉ chỉ cái vỏ ngoài bị cháy đen của hộp quẹt, chỉ còn dư lại một chút cái góc ở trên, rõ ràng đang khắc một chữ " Hiểu ", " Đó là Hiểu Hiểu tự tay khắc lên, trên đời này chẳng lẽ còn có cái thứ hai giống y như đúc sao? " Hai mắt của Lục Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái chữ Hiểu kia. Cô từ đầu cũng không biết chỗ đó còn có khắc một chữ Hiểu. Cho nên cô đổ thừa như thế nào đều không thể đổ thừa lại được nữa sao?! " Lục Hạ, cô càng đáng sợ hơn tôi tưởng, Lục Hiểu là em ruột của cô a!!" Tiêu Sở Bắc túm lấy cổ tay của Lục Hạ gào thét. " Cô tưởng cô đụng chết người đàn ông kia, là có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Đây là điện thoại di động của ông ấy, bên trong ghi chép toàn bộ câu đương hạ lưu xấu xa của cô với ông ấy! " Tiêu Sở Bắc lấy ra một máy điện thoại hung hãn quăng vào mặt Lục Hạ. Khuôn mặt non nớt của cô bị quẹt ra một dấu đỏ thẫm. Cô từ trong tay của người đàn ông giãy giụa ra, xem ra cô dù ngụy biện thế nào cũng không làm nên chuyện gì nổi. " Nên? Ngài Tiêu ngài đã sớm tìm được những thứ này, cố ý dẫn tôi tới nơi đây để làm gì? " Cô ấy thừa nhận rồi. Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận rồi?! " Cô đáng chết, cô không có bị hôn mê, mẹ nó cô vốn dĩ không có bị mù! " " Đúng vậy a, mắt của tôi rất tốt, ngài Tiêu, thật sự là cảm ơn ngài đã khoét mắt của Lục Hiểu đưa cho tôi. " " Súc sinh! Cô coi tôi như kẻ đần mà lừa gạt, cô khiến tôi như cầm thú giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất – " " Người phụ nữ... yêu nhất? " Đến cùng người phụ nữ mà anh yêu nhất vẫn là Lục Hiểu! " Tiêu Sở Bắc, anh buông tay cho tôi, cho dù tôi đã đối với Lục Hiểu làm đủ chuyện xấu, anh đừng có quên, anh mới là thủ phạm, người chân chính giết chết cô ấy là ngươi! " Lục Hạ gào thét. Hốc mắt của Tiêu Sở Bắc đỏ bừng, anh không có một lúc nào không hối hận những sai lầm của bản thân mình lúc trước đối với Lục Hiểu phạm phải, cô ấy nói không sai, anh là thủ phạm, anh cũng mới là kẻ đầu sọ giết chết Hiểu Hiểu. " Chết tiệt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì?! " " Tiêu Sở Bắc, anh làm đau em rồi, anh còn nhớ không, em đã cứu mạng của anh? Em vì anh chịu qua một viên đạn! " Lục Hạ kêu thật lớn tiếng. Tiêu Sở Bắc hai mắt căm hận nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy, trong đầu là Lục Hiểu nói với anh câu nói kia. " Cô ấy không phải nói cô ấy đã từng vì anh đỡ qua một sủng, cô ấy nói qua với anh bộ phận bị thương của cô ấy là bụng của cô ấy, nếu như viên đạn xuyên qua bụng của cô ấy, anh khẳng định là cô ấy thật có thể có thai của con anh sao? " Xoẹt một tiếng. Tiêu Sở Bắc như điên lên xé rách áo trên của Lục Hạ, từ hông đến bụng, da thịt của cô ấy bạch bích không tỳ vết, một chút vết thương đều không có " Sẹo viên đạn của cô ở đâu?! " Lục Hạ hoảng hốt lo sợ. Những vẫn còn cãi bướng " em sợ anh không thích liền khử đi rồi, anh chạm qua em, không lẽ anh không biết sao?" " Tôi thật sự đã chạm qua cô sao?! " Tiêu Sở Bắc dùng sức nắm lấy cánh tay của Lục Hạ, hận không thể như vậy đem cô nhào nát. Hiểu Hiểu rời khỏi anh trong hai tháng kia, anh sống một ngày như một năm, có một đêm anh uống rượu say, tỉnh lại cô ấy lại trần trụi nằm ở bên cạnh anh, sau đó không bao lâu, cô ấy liền nói mình đã có thai. Đã từng, anh không có tuy cứu đến cùng, chỉ là ở sâu trong lòng anh là nhờ kỹ anh chưa từng chạm qua cô ấy, mà cô ấy cũng chưa từng vì anh chịu qua súng. " Là Hiểu Hiểu đã cứu tôi, là cô nói dối với tôi, là chính cô nhảy xuống hồ nước, cô lại nói dối với tôi, là cô động tay chân trong xe, cô lại nói đối với tôi, là chính bản thân cô tự té xuống lầu, cô lại nói dối với tôi, cô vốn dĩ không bị mù, là cô khiến tôi khoét đi mắt của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không phải là vì cầm lấy cái kéo uy hiếp cô mới té xuống lầu, cô ấy là bị cô đẩy xuống đấy, là cô, là cô, toàn bộ đều là cô!! " Tiêu Sở Bắc đem Lục Hạ dồn đến bên vách núi, mắt nhìn sắp té xuống. " Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... " Lục Hạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Cô ấy lại còn cười được? " Nói cho tôi biết, cô cái con ma quỷ giết người không chớp mắt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì?! " Anh ấy muốn biết cô phóng lửa, Lục Hiểu là như thế nào khổ sở van xin cô mở cửa thả cô ấy một con đường sống còn sao? " Anh rất muốn biết tôi đối với cô ấy làm cái gì? " Lục Hạ hỏi anh, không có chút áy náy nào, cũng không có bộ dạng sợ hãi. Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận không thể đẩy cô ấy xuống như vậy, không té vỡ cái thịt nát xương tan của cô ấy cũng đền bù không được tội lớn tày trời của mà cô ấy phạm phải. " Đúng vậy a, lửa là tôi thả đấy, người là tôi thiệu chết đấy, tôi cứ như vậy nhìn cô ấy quỳ trên đất cầu tội buông tha cô ấy, nhưng mà anh đoán tôi cùng cô ấy nói gì? " " Tôi nói tất cả đều là anh sai khiến tôi làm đấy! Người đàn ông mà cô ấy yêu nhất yêu nhất chính tay muốn giết cô ấy!! " " Lục Hạ, cô —! " " Ha ha ha ha ha... Tiêu Sở Bắc, cô ấy xuống đến địa ngục cũng sẽ hận anh, vĩnh viễn hận anh!! " " Lục Hạ! Tôi muốn cô đền mạng! " " Anh không có cơ hội đó, Tiêu Sở Bắc " Lục Hạ giấy tay của Tiêu Sở Bắc đang nắm lấy tay của mình ra, quay người nhảy xuống vách núi. Trong núi rừng trống trải chỉ nghe thấy người phụ nữ điên cuồng cười to " Tiêu Sở Bắc, anh vĩnh viễn cũng không thể thay cô ấy báo thù được, tôi sẽ không thua, vĩnh viễn sẽ không thua đấy!! Tôi cho dù chết cũng sẽ ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau!! " Lục Hạ nhảy núi chết rồi... Cơn mưa liên miên bao phủ bầu trời tháng sáu. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn gió mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy " Hiểu Hiểu, anh đã hối hận rồi... anh đã hối hận rồi... "
"Đưa mắt của tôi cho cô ấy, coi như là vật lễ tân hôn của hai người." Tiêu Sở Bắc xem là thật. Đây là chuyện duy nhất mà anh có thể vì cô ấy làm. Lúc Hiểu Hiểu gả cho anh, anh đã không biết ngày đêm hành hạ và làm nhục cô ấy. Cô ấy thật vất vả mới dám bước vào hôn nhân lại, anh hy vọng người đàn ông kia yêu thương tốt cô ấy, và cô ấy có thể nhìn thấy người đàn ông yêu thương mình, mỗi ngày mỗi ngày đều hạnh phúc mỹ mãn. "Tiêu Sở Bắc, ngươi suy nghĩ rõ ràng, ngươi đưa mắt cho Lục Hiểu, bản thân ngươi sẽ bị mù." "Tôi nghĩ rất rõ ràng, đôi mắt này, là tôi nợ Hiểu Hiểu đấy, tôi muốn khiến cô ấy hạnh phúc, tôi muốn khiến cô ấy lúc gả cho người đàn ông mà cô ấy yêu mến , có thể thâm tình nhìn vào mắt của hắn..." —— Hai năm qua, Phương Dã một mực vì Lục Hiểu tìm kiếm người quyên tặng giác mạc, nhưng mà xếp hàng chờ số cũng không dễ dàng, Lục Hiểu sớm đã từ bỏ khả nặng hồi phục thị lực rồi. "Phương Dã, anh nói thật, phía bệnh viện nói vừa đúng lúc có người tình nguyện quyên tặng giác mạc cho em?" Lục Hiểu không thể tin được nghe những lời này mà Phương Dã nói cho cô. "Đương nhiên là thật rồi, thời gian phẩu thuật đã được đặt xong rồi, là vào cuối tuần, đợi em hoàn toàn bình phục rồi, chúng ta lại cử hành hôn lễ." "Thật ư?" Lục Hiểu cười đến rất vui vẻ, cô còn tưởng đời này của mình cũng không thể lại nhìn thấy nữa. "Em có thể hỏi một chút, người quyên tặng là ai không?" "Ách... là một hoạn nhân xảy ra tai nạn xe cộ, hắn bị hư chết thần kinh mắt, nhưng giác mạc lại hoàn hảo, hắn hy vọng giác mạc của mình có thể giúp được em, vì vậy đáp ứng quyên tặng cho em." "Người này tốt thật, chờ em khỏe rồi, dẫn em đi gặp hắn, em muốn đích thân cảm tạ hắn." Phương Dã do dự một chút, sau đó gật gật đầu "Được, đợi em khỏe rồi, anh dẫn em đi gặp hắn." —— Sau hai tuần Lục Hiểu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đối với việc đi vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, cô là có sợ hãi đấy, bởi vì cô bị cưỡng chế đẩy lên bàn sanh non để sanh non, cũng bị bắt ép đưa vào phòng phẩu thuật khoét đi giác mạc của cô, cuối cùng thậm chí còn bị cắt bỏ đi tử cung, đứa con tám tháng lớn cũng không thể mở mắt ra khóc nỉ non một tiếng... Phương Dã ngồi chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, anh nhìn thấy Tiêu Sở Bắc cùng Lục Hiểu đồng thời bị đẩy vào phòng phẫu thuật, người đàn ông này dùng đôi mắt chỉ còn có thể nhìn thấy được trong thời gian cuối cùng ấy toàn bộ trút lên người Lục Hiểu. Hắn là thâm tình lại chuyên chú như thế nhìn cô ấy, song sau khi bị tiêm gây mê, yên lòng nhìn con dao giải phẫu tới gần, sau đó lâm vào một vùng bóng tối vĩnh viễn cũng không thấy được ánh sáng. Như vậy là tốt rồi. Anh mù rồi, Hiểu Hiểu có thể nhìn thấy... —— Ca phẫu thuật cấy ghép giác mạc rất thành công. Lục Hiểu sau khi được phẫu thuật một tháng đã có thể khôi phục đời sống bình thường, cô vô cùng cảm kích tựa vào lồng của Phương Dã, "Có anh tốt thật." Cô ấy rất đẹp, đôi mắt to đen hồi phục thị lực này càng lóng lánh đẹp đẽ hơn. "Đó là đương nhiên, anh còn muốn trang điểm cho em thành cô dâu đẹp nhất đẹp nhất trên đời này đây." Phương Dã cúi đầu hôn lên trán của Lục Hiểu. Cô hơi hơi buồn sầu chớp một chớp mắt, có thể hồi phục thị lực tất nhiên là tốt, nhưng mà có một chuyện, so với hồi phục thị lực còn tuyệt vọng hơn, là lúc đáp ứng cầu hôn của Phương Dã, cô không có suy nghĩ kỹ đến, mà bây giờ —— "Phương Dã, em không có tử cung, nếu như kết hôn với em, về sau em cũng không thể vì anh sinh con được." Tim của Phương Dã bị mạnh mẽ tóm đau một cái. Anh có nên nói cho cô ấy biết, thật ra Tiêu Sở Bắc nói cho anh biết, ca phẫu thuật trước đó đã nhầm lẫn, tử cung của cô ấy không có bị cắt bỏ đi, đứa con tưởng chừng đã chết rồi vẫn còn đang sống, đã hai tuổi lớn rồi. "Hiểu Hiểu, em không phải nói là muốn đi thăm hỏi người quyên góp đã góp giác mạc cho em sao?" "Ừ, em là muốn đi thăm hỏi hắn, nói với hắn một tiếng cám ơn." "Như vậy ngày mai anh dẫn em đi, em đi chuẩn bị trước hành lý một chút." "Chuẩn bị hành lý? Chúng ta phải rời khỏi Hải Thành sao?" "Ừ, người kia ở Tân Thành..."
"Tôi chỉ mời ngươi trả cho Hiểu Hiểu một cái trong sạch, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy cứ như vậy mà vô tội chết oan, hung thủ giết chết cô ấy vẫn còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật." "Dì Thủy, bà có phải biết rõ điều gì phải không? ! Trận đại hỏa kia, không phải bản thân Hiểu Hiểu thả, đúng không?" Tiêu Sở Bắc kích động nắm lấy tay của bà. Dì Thủy nhàn nhạt nhìn anh, nở nụ cười sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam "Đáng thương Hiểu Hiểu của tôi, không thấy được tiểu bảo bối mà cô ấy dùng hết sinh mệnh sinh hạ, tôi không có chứng cứ, không thể lung tung chỉ định, chỉ là tôi thật sự rất muốn biết, trong lúc Hiểu Hiểu bị vây trong biển lửa, Lục Hạ cô ấy đang ở nơi nào." "Lục Hạ..." Tiêu Sở Bắc mắt choáng váng, chẳng lẽ là... cái trận cháy chết Lục Hiểu kia chính là do Lục Hạ... thả hay sao? ! "Lục Hạ mỗi đêm đều ngủ ở bên cạnh ngươi, ngươi không chưa từng thấy qua cô ấy gặp ác mộng bao giờ sao?" Lục Hạ đứng ở trên ban công, lẳng lặng nhìn hai người đối thoại trong vườn hoa. Cô phảng phất từ trong miệng của dì Thủy nghe được tên của cô. Cái bà già kia, rốt cùng đang cùng Tiêu Sở Bắc nói cái gì? Lục Hạ theo bản năng cúi đầu sát gần, Tiêu Sở Bắc vừa đúng lúc ngẩng đầu lên thấy được cô, "Sở Bắc..." Lục Hạ bối rối đến mức lập tức trốn vào phòng. Cô ấy làm gì như một kẻ trộm chột dạ kẻ trộm vậy? ! Trái tim không ngừng loạn nhảy dựng lên... —— Vào đêm, sau khi Tiêu Sở Bắc dỗ dành Nam Nam chìm vào giấc ngủ, liền quay về phòng ngủ. Lục Hạ mặc một váy ngủ khêu gợi, từ phía sau quấn ôm lấy eo của anh, họ đã thật lâu chưa làm qua rồi. "Sở Bắc, muốn em." Cô lộ liễu ghé vào tai anh thở ra hơi nóng. Dùng sức đưa ngực cọ xát lên lưng sau cường tráng của anh, anh là đàn ông, đàn ông dù sao vẫn là chịu không được sự khiêu khích. Tiêu Sở Bắc nắm lấy hai cánh tay trần trụi của cô, Lục Hạ nở nụ cười, anh ấy muốn cô, chứng minh anh ấy còn rất là yêucô. Nhưng không ngờ tới, "Đã muộn rồi, anh mệt rồi." Tiêu Sở Bắc nắm lấy cánh tay của cô chỉ là vì kéo cô ra? ! Anh đi đến bên giường nằm xuống nghỉ ngơi, Lục Hạ không thuận theo và cũng không buông tha "Sở Bắc, anh có phải vẫn còn đang giận em không có trông nom tốt Nam Nam không? !" "Làm sao có." "Nhưng anh cũng không đụng vào em, anh không đụng là chứng minh anh vẫn còn giận em, em cũng là lần đầu tiên trong nom em bé, em làm sao có thể đi hại một đứa bé mới có chút lớn như vậy, em cũng không phải là Lục Hiểu a." Cô ấy lại muốn nói Lục Hiểu hại chết con của cô ấy sao? ! Không hiểu tại sao, lời nói của dì Thủy cứ ở trong đầu của Tiêu Sở Bắc quấy phá, "Vác cái bụng bầu tám tháng lớn còn là một kẻ đui, đem người ép đến bên cạnh thang lầu có phải cũng quá 'Tài giỏi' rồi sao?" "Tiểu Hạ, em không nhất thiết phải cứ nhắc anh lại cô ấy giết chết con của chúng ta... em cũng nên từ trong cơn đau xót mất đi đứa con đi ra rồi." Ánh mắt của Tiêu Sở Bắc là lạnh lùng như thế. Hồi trước, chỉ cần nhắc đến chuyện của đứa con, anh đều ngoan ngoãn phục tùng với cô, mà bây giờ anh lại chán nghe rồi? ! Lục Hạ càng khẳng định hơn là dì Thủy đã nói cho anh, cái bà già kia, không lẽ là chạy tới trước mặt Tiêu Sở Bắc, nói những lời nói cô hại chết Lục Hiểu như vậy? ! "Tốt, anh muốn em đi ra, vậy anh hãy cho thêm cho em một đứa con khác đi." Lục Hạ nhấc chân lên muốn hôn Tiêu Sở Bắc. Người đàn ông một giây đồng hồ đều không có ngừng lại liền quay đầu ra, "Anh chê bai em?" Trong lòng Lục Hạ lộp bộp một cái, nước mắt cứ như vậy lạch cạch rơi xuống, "Từ sau khi Lục Hiểu chết, từ khi Nam Nam đến trong nhà, anh có biết đã bao nhiêu lâu anh có nhìn kỹ em qua rồi..." Lục Hạ ủy khuất vô cùng. Cô vừa khóc, Tiêu Sở Bắc liền nghĩ đến cô đã từng chịu qua đủ loại tổn thương, nhưng mà... Anh nhớ lại từng đoạn cô bị tổn thương, lại phát hiện tại sao mọi thứ đều xảy ra một cách trùng hợp như vậy? Chỉ cần Lục Hiểu ra tay độc ác với cô, anh toàn là vừa đúng lúc trông thấy... "Tiểu Hạ, em có từng nói dối với anh không?" Tiêu Sở Bắc đột nhiên hỏi như vậy. Lục Hạ chột dạ, tim đập nhanh thêm, "Dì Thủy nói bậy em với anh , đúng không?" Lục Hạ nước mắt lại rơi xuống, trong lần này, Tiêu Sở Bắc lại không có mềm lòng. Ánh mắt của anh băng băng lãnh lãnh, "Trả lời tôi." "Không có, em chưa bao giờ nói dối với anh cả, em đã nói rồi, em không phải là Lục Hiểu." Đã từng, cô vừa nói Lục Hiểu, sẽ kích khởi sự hận thụ với Lục Hiểu ở dưới đáy lòng của anh. Mà bây giờ nghe lần nữa, tại sao lòng của anh lại đau nhức như vậy? ! Nếu như cô thật sự không có nói dối với anh, trên ban công lúc anh nhìn thấy cô, cô tại sao lại phải bối rối né tránh như vậy? ! "Vào lúc Hiểu Hiểu phần hỏa tự sát, cô đang ở đâu?" Lục Hạ mở to hai mắt nhìn, anh hoài nghi là cô phóng lửa? Không, cô không thể thừa nhận! "Em còn có thể ở đâu, em đang ở trong bệnh viện a..." Tiêu Sở Bắc không có lên tiếng. Tay anh nhẹ khẽ vuốt tới, vuốt qua khuôn mắt tương đối trắng của Lục Hạ, vào lúc Hiểu Hiểu gặp chuyện không may, cô thật sự đang ở bệnh viện sao? Anh từng vì cô vứt bỏ Hiểu Hiểu, từng vì cô không biết ngày đêm tra tấn Hiểu Hiểu. Anh chỉ là hận Hiểu Hiểu hay ghen tị, mỗi lần đều tổn thương cô. Anh chỉ là nhìn bộ dạng đáng thương sở sở của cô, mỗi lần đều bảo vệ cô. Thế nhưng là anh không bao giờ hỏi qua bản thân, anh thật sự đã yêu qua cô sao? ! Lục Hạ tưởng Tiêu Sở Bắc quyến luyến như vậy chạm vào cô, nhất định lại tin tưởng cô, "Sở Bắc, xin anh đừng có như vậy giày vò em nữa, em cũng là phụ nữ, anh nhìn em xem, Lục Hiểu đã chết rồi, em mới là người cả đời đều ở bên cạnh anh a." Đúng vậy a, Lục Hiểu chết rồi. Hiểu Hiểu từ trong tã lót bắt đầu là không có cùng anh tách rời qua đã chết rồi... Cho dù là cô nói dối rồi, cho dù là anh sai rồi, anh rút cuộc tìm không trở lại Hiểu Hiểu của anh rồi. Bây giờ anh mới biết được, thì ra Hiểu Hiểu không sống lại được rồi, đó mới là điều khiến anh tuyệt vọng nhất. Tiêu Sở Bắc nhìn vào đôi mắt của Lục Hạ, dường như đã nhìn thấy được khuôn mặt của Lục Hiểu đêm đêm xuất hiện trong mộng của anh kia, anh cười mà nói "Anh đây không phải đang nhìn em sao? Trừ em ra, còn có ai có thể khiến cho anh nhìn em như vậy?" "Vậy anh đụng em ——" Lục Hạ nắm lấy vạt áo của người đàn ông lần nữa hôn lên môi của anh ấy. Mùi nước hoa đậm đặc nhào đến, đánh thức Tiêu Sở Bắc đang chìm trong ảo giác, anh nhanh chóng né ra, cô ấy không phải Hiểu Hiểu. Nhưng đôi mắt này lại là Hiểu Hiểu. Nếu để cho đôi mắt của Lục Hiểu anh đi hôn một người phụ nữ khác, anh làm không được. Tiêu Sở Bắc lui ra sau, "Em mới đẻ non, cơ thể còn cần điều trị, không cho phép nói những lời ngớ ngẩn nữa." Lục Hạ hoàn toàn choáng váng. Nói cái gì cô mới đẻ non, cơ thể còn chưa khỏe, cái này đều đã qua ba tháng rồi, Tiêu Sở Bắc căn bản là cố ý kiếm cớ không đụng đến cô. Dì Thủy, đều là cái bà già ấy đang quấy rối. Bà ấy nhất định là cùng Tiêu Sở Bắc đã nói những lời khiến anh ấy xa lánh cô, chết tiệt, cô sẽ không bỏ qua bà ấy! ! "Sở Bắc, anh thật sự muốn đối xử với em như vậy sao? Cơ thể của em đã tốt rồi, em có thể vì anh sinh con rồi... anh không nên tin những lời dì Thủy nói với anh đấy, bà ấy với Lục Hiểu giống nhau đều là nói dối tinh, bà ấy không nhìn nổi anh tốt với em, vì vậy lợi dụng anh giày vò em..." Lục Hạ gắt gao ôm lấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông bất ngờ bình tĩnh, nước mắt của cô, khóc xin của cô, dường như đối với tim của anh đều đã không còn bất cứ tác dụng gì. "Chớ suy nghĩ lung tung, dì Thủy cái gì cũng không nói với anh, đêm nay anh đi ngủ ở phòng khách, em sớm nghỉ ngơi đi." Tiêu Sở Bắc kéo tay Lục Hạ ra, cũng không quay đầu lại đi ra gian phòng. Cửa đóng lại trong khoảnh khắc kia. Lục Hạ cầm lấy cái đền trên đầu giường liền đập xuống đất, những mảnh vỡ bắn tung tóe gặt thủng bắp chân của cô, máu tươi chảy xuống. Cô bấu chặt nắm tay Lý Thu Thủy, bà khiến tôi đau, tôi sẽ khiến bà đau hơn! !
năm đó anh từng yêu em truyện